Đệ tam chương (Thượng)
.
Lần đầu tình cờ gặp nhau, được gọi là có duyên với nhau. Lần thứ hai tình cờ gặp nhau, được gọi là có chút duyên phận.
Nếu vậy thì lần thứ ba… cũng có thể được gọi là ý trời.
Mùa đông, tháng mười hai.
“Linh linh linh ~~ linh ~~”
“Bộp bộp bộp bộp…” Tiếng bước chân vụt vặt vang lên, Vương Nguyên đang bận rộn trong tạp dề mông như bị lửa thiêu mà vội vàng từ phòng bếp vọt đến phòng khách. Thật muốn chết luôn, cậu vừa mới bỏ đồ ăn lên chảo, rốt cuộc là ai gọi đến vậy ! Bữa tối của cậu sắp nấu xong rồi…
“Alo ? Chào buổi tối ?”
“…”
“Alo ? Cho hỏi ai vậy ?” Vẻ mặt của cậu đầy nghi hoặc, cầm điện thoại để lên vai rồi áp má lên, chùi chùi hai tay đầy dầu mỡ lên tạp dề.”
“Anh, là tôi.”
“Hả… Chí Hoành ?!” Vương Nguyên mở to mắt, có chút không tin được. Từ sau lần đó, đã hơn hai tháng rồi Chí Hoành không hề liên lạc với cậu, giống như biến mất khỏi thế gian này, không hề có một chút tin tức.
Cậu biết, Chí Hoành vẫn đang dính vào chuyện kia… Vậy nên cậu không dám nói gì, cũng không dám gọi điện thoại cho cậu ta, tuy rằng có hai lần từng nhịn không được mà gọi đến, nhưng không biết vì sao không có ai bắt máy, lần đầu cậu có để lại lời nhắn, nhưng đợi hơn một tuần vẫn không có chút hồi âm nên cậu quên bén luôn. Cậu nghĩ là, Chí Hoành hiện tại có lẽ đang rất bận rộn nên không có rảnh để ý đến những tin nhắn râu ria của người như cậu…
Không ngờ được, lúc này Chí Hoành lại gọi điện đến. Việc này chứng tỏ rằng mọi thứ đã trở về như xưa, hiểu lầm được giải trừ rồi sao ?
Hơn hai tháng không gặp, thanh âm cực kỳ bình tĩnh của Lưu Chí Hoành không hề mang theo vẻ kích động và thân thiết của người thân đã lâu không liên lạc, khiến cho cậu cảm thấy có chụt lánh. Bắt đầu từ lúc nào, Chí Hoành đã trở nên vô tâm như vậy ?
“Chí Hoành, có chuyện gì không ?” Cậu cẩn thận hỏi như đang lấy lòng.
“Là như vầy, hôm Noel ở Vương gia có tổ chức party, Tiểu Khải muốn tôi mời anh cùng đi.”
“Hả ?” Cái tên kia đột nhiên xuất hiện khiến trái tim Vương Nguyên lạc nhịp, vài giây thất thần.
“Sao lại muốn… mời anh đến ?” Trực giác nói với cậu, không được đáp ứng ! Cậu không thể nào có bất cứ quan hệ gì với hắn ta không được có thểm chút liên luỵ nào… Nhưng Vương Tuấn Khải, rốt cuộc đang nghĩ gì ?!
“Tiểu Khải nói, chuyện hôm đó… anh ấy phải gặp mặt để cám ơn anh.”
“Không !” Giật mình vì mình quá kích động mà vội vàng trả lời, Vương Nguyên nhẹ giọng vòng vo, “Không được, hôm đó anh có chút việc, với lại anh cũng không giúp đỡ gì nhiều…”
“Anh tự nói với anh ấy đi, tôi còn có chút việc, cúp trước~”
“Chí Hoành ! … Lưu Chí Hoành…”
“Đô ——”
“Ai…” Lại cúp rồi, Chí Hoành vẫn luôn bận như vậy, khó khăn lắm mới gọi điện thoại được, còn chưa kịp nói hai câu, liền vội vội vàng vàng mà cúp máy.
Nghe giọng của cậu ta, có vẻ như tâm tình của Chí Hoành không tốt lắm ! Ngay cả tên của Vương Tuấn Khải, đều bị cậu ta dùng hai chữ “anh ấy” để thay thế…
Cậu còn chưa kịp từ chối mà…
Sao cậu lại phải đến ? Party mừng Noel ở Vương gia, cùng một tên người ngoài như cậu không có chút quan hệ gì hết !
Nói gì mà muốn gặp mặt để cám ơn cậu… Cậu mới không tin ! Nói dối ! Loại người như hắn rất am hiểu thủ đoạn ! Cậu cơ hồ có thể tưởng tượng được, lúc Vương Tuấn Khải nói ra lời này, vẻ mặt đứng đắn biểu tình uy nghiêm như thể hắn thật sự thiếu cậu nhiều nhân tình lắm vậy…
Lừa ai vậy ? Nếu không phải trước kia đã có kinh nghiệm qua hai lần ở cùng hắn, sớm hiểu hắn hỉ nộ vô thường như thế nào, có hai mặt âm hiểm như thế nào, không chừng lần này cậu có thể sẽ mắc mưu, nghĩ rằng hắn thật sự thành tâm thành ý mà muốn cám ơn cậu.
Vương Tuấn Khải, bỏ qua tâm tình bất an, cậu… mới không chui đầu cái lưới được gọi là tâm ý của hắn đâu…
Vương Nguyên đứng ngốc một hồi, chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ quái ——
“A a a !”
Đều tại tên Vương Tuấn Khải chết tiệt, bữa tối của cậu đổ sông đổ biển hết rồi.
Dùng đũa khều khều vật nhìn không rõ hình dạng trên chiếc dĩa, Vương Nguyên thật hoài nghi nếu cậu ăn cái thứ này thì cậu có thể lập tức bị ngộ độc mà đến bệnh viện không.
Khui một lon bia, theo thói quên bật tivi lên, trong tivi truyền đến tin tức ——
“Tin mới của Seoul buổi sáng này hôm nay, tổng tài Vương Tuấn Khải của công ty “Vương thị” nổi tiếng Hàn Quốc, đã dùng danh nghĩa cá nhân mà quyên góp cho quỹ từ thiện viện nhi đồng “Korean Baby” mười triệu hàn tệ. Dưới đây là thông tin chi tiết của KNS…”
“Phụt —— khụ khụ khụ !” Một ngụm bia chưa kịp nuốt giống bị nghẹn lại trong miệng, khiến cậu sặc đến không thở được, mém xíu nghẹn chết.
“Hắn… cố ý đó hả ?! Gửi đến một khoản tiền đến chỗ làm việc của cậu, hơn nữa một lần ra tay liền hào phóng đưa mười triệu…
“Mười triệu đối với tôi cũng không phải con số lớn, nhưng nếu có thể giúp đỡ nhiều trẻ em không có nhà để về cùng nhiều đưa trẻ đang lầm đường lạc lối như vậy, tôi cho rằng, mọi cư dân ở Hàn Quốc vẫn nên cống hiến một phần sức lực của mình cho hoạt động từ thiện, như vậy Hàn Quốc mới có hy vọng…”
Gạt người ! Gạt người ! Nụ cười sáng lạn vô hại như vậy, cùng cái lý do đàng hoàng thích đáng này… Vương Tuấn Khải mặc một bộ tây trang tuyết trắng, trong ngực ôm một cô gái xinh đẹp như búp bê, bình thản ung dung mà đứng trước ống kính, lúc này hệt như một vị thiên thần đầy thánh khiết thiện lương… Khuôn mặt tuấn mỹ kia cùng thần thái loá mắt khiến đám phóng viên bị ngẩn ngơ, quên mất những câu hỏi được đã chuẩn bị.
Nhưng, hắn không phải thiên sứ gì cả ! Chỉ có cậu biết, hắn là một tên ác ma không hơn không kém, là một tên ma quỷ giết người không chớp mắt !
Vẻ bề ngoài ngăn nắp này, cử chỉ tao nhã này… tất cả đều là ngụy trang !
Vương Tuấn Khải… rốt cuộc anh đang nghĩ gì…
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú kia sau một tháng không thấy lại đầy hấp dẫn so với trong trí nhớ, nhưng dù thế nào cũng không thể đọc được một tia hoảng loạn ẩn sau trong đôi mắt đen đặc trầm mặc kia…
Thời gian bất tri bất giác qua nhanh, đảo mắt một cái đã đến ngày Noel ——
Buổi chiều, trong bầu không khí lạnh lẽo trên không trung rơi xuống bông tuyết, Seoul được bảo phủ trong màn tuyết trắng mờ mịt, giống như tiên trong cung điện như trong truyện cổ tích, thuần khiết đến không nhiễm một hạt bụi.
“Tuyết rơi rồi ! Anh Vũ Chân, tuyết rơi rồi !” Giọng trẻ con non nớt đầy phấn khởi truyền đến từ xa, một thân ảnh màu hồng nho nhỏ trái lay phải hoảng dùng tốc độ khiến người khác lo lắng mà vọt vào phòng.
“Cẩn thận !” Đúng lúc này một bước chân hụt khiến thân ảnh nhỏ ngã xuống sàn nhà, Vương Nguyên thân thủ kéo đứa trẻ đứng dậy.
“Anh Nguyên Nguyên, tuyết rơi rồi ! Lớn lắm !” Chắc do lần này rất phấn khởi nên cô bé nhỏ nói liên miên không ngừng, cũng không khóc nháo vì té, đảo mắt liền kéo tay áo của cậu, giống như gặp được thứ gì quý lắm mà lôi cậu ra bên ngoài, “Anh Nguyên Nguyên, anh mau ra xem nè ! Tuyết rơi lớn !”
“Anh biết rồi, bước chậm một chút.” Vương Nguyên một bên đáp lời, một bên cúi người nhặt chiếc khăn quàng cổ bị rơi ra, quàng lại lên cổ của cô bé.
Thấy đứa bé này phấn khởi như vậy, cậu chợt có một loại ảo giác, tựa như được gặp lại Chí Hoành của năm ấy… cũng kéo góc áo của cậu như vầy, lôi kéo cậu chạy khắp nơi, mỗi khi trời có tuyết rơi là như thấy được kỳ quang dị cảnh mà vui vẻ hét lớn…
Khi đó, mỗi khi đến Noel, trời có tuyết rơi là một chuyện rất bình thường, nhưng mấy năm nay, tuyết rơi ở Seoul ngày càng thưa thớt ! Khó trách bọn trẻ đều phấn khởi như vậy…
“Nguyên Nguyên, có điện thoại ~~”
“Đến đây !” Đẩy bé gái mặt búp bê ra khỏi lòng ngực, “Tiểu Giới, rủ Thành Thành cùng nhau chơi đi !” Sau đó chạy ra phía sảnh lớn.
“Alo ? Tôi là Vương Nguyên…”
“Anh, sao anh vẫn chưa đến ?! Không phải tôi đã nói tối nay ở nhà Tiểu Khải có tổ chức party mừng Noel à ?!” Lưu Chí Hoành hiển nhiên có chút tức giận không nhỏ.
“Chí Hoành, anh… anh không đi.” Nhắc đến party kia, nhịp tâm của cậu bỗng dưng có chút loạn, “Hôm nay viện nhi đồng có chút việc…”
“Anh, tôi mặc kệ anh có việc gì, đêm nay anh không thể không đến !” Thanh âm của Lưu Chí Hoành rất cứng rắn, “Anh biết không. Tiểu Khải không thích người khác không nghe lời anh ấy.”
“Nhưng mà anh thật sự có việc…”
“Được rồi, tối nay gặp. Chín giờ bắt đầu, nhớ đúng giờ đó, bye~”
“Chí Hoành, anh thật sự…” Lại là thanh âm cúp máy. Dường như mỗi lần, Chí Hoành đều luôn không chờ cậu kịp trả lời mà cúp máy.
“Có việc phải làm rồi !” Cậu nói nốt câu cuối cùng vào micro, thở dài, tựa vào vách tường nhìn đám nhỏ chơi vui vẻ quên trời quên trời quên đất lăn lộ dưới bầu trời tuyết.
“Vương Nguyên, sao vậy ?” Đồng nghiệp có ý tốt lo lắng hỏi thăm cậu.
“Không sao. Viện trưởng đâu rồi ?” Vô thức nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ, còn một giờ…
“Ở hậu viện. Vương Nguyên, cậu… có phải có việc hay không ?”
“Không có…”
“Có việc thì cứ đi trước đi ! Nơi này vẫn còn tôi mà ! Đừng lo lắng.”
“Kia… vậy làm phiền cậu rồi.” Dù như vậy nhưng gặp mặt Vương Tuấn Khải một cái vẫn tốt hơn. Với lại về phần Chí Hoành, cậu không muốn Chí Hoành vì Vương Tuấn Khải mà gặp chuyện ngoài ý muốn.
Thủ phủ của “Vương thị” Hàn Quốc.
Nhưng một vương quốc dát vàng…
Những nội dung được đăng trên tạp chí, tin tức, báo lá cải, cậu cứ nghĩ là nói quá thôi. Nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy, cậu mới không thể không thừa nhận, thì ra những lời đồn trong giới giải trí thật sự có thật…
Trước mắt cậu, là một toà cung điện có ba lầu, lớn đồ sộ mang phong cách Châu Âu, nằm giữa một mảnh lâm viên đầy tao nhã, được ánh đèn màu xa xỉ hoa lệ đầy tinh mỹ tô điểm lên, dưới ao nước thật lớn, có đầy đủ loại các loại đèn, cây thông Noel cao lớn đặt giữa ao, trên cây treo đầy những vật trang trí mừng Noel… Dưới mặt nước trong suốt chiếu lại ảnh ngược của cây thông Noel đầy phú quý, hoàn mĩ thể hiện ra vẻ giàu có của chủ nhân của nó.
Cậu rốt cuộc hiểu được, hôm đó Vương Tuấn Khải nói trên tivi, “Mười triệu đối với tôi cũng không phải con số lớn”, một chút cũng không là lời nói dối, cho dù là trăm triệu, đối với hắn mà nói chắc cũng như một cọng lông không hề đáng kể !
Nếu không phải vì hắn, cả đời này cậu cũng không có phúc nhìn thấy, thì ra người giàu có trải qua một đêm Noel như vầy…
“Vương tiên sinh, mời đi bên này…” Vị quản gia như nam nhân vừa mở cửa lớn ra cho cậu đưa cậu vào.
“Ừm, được…” Vội thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh của mình, Vương Nguyên vì vẻ thất thố mà cười đầy xấu hổ, bước vội theo.
Vị quản gia này cũng rất tốt, không giống như bảo vệ ở cửa, dùng ánh mắt ngạo mạn không khách khí xem xét cậu từ trên xuống dưới, không hề che giấu mà lộ ra vẻ mặt đầy chán ghét.
“Vương tiên sinh, ngại quá, hiện tại tiệc tối vẫn chưa bắt đầu, những khách nhân khác vẫn chưa đến, mời cậu ngồi ở đây đợi một chút.” Quản gia khách khách khí khí hướng cậu lộ ra tư thế mời ngồi trước sô pha lớn bằng da thật đầy rộng rãi.
“A ! Không sao, tôi có thể chờ,” Có chút không chịu nổi khi được đối đãi như vậy, Vương Nguyên vừa được mời ngồi đành phải đứng dậy hơi cúi đầu, “Cám ơn ngài.”
“Đây là việc đương nhiên. Tôi vẫn còn chuyện khác, xin lỗi không thể tiếp được.”
“Được… A ! Đợi đã, có thể nói cho tôi biết trước Lưu Chí Hoành đang ở đâu không ?”
“Lưu thiếu gia à ? Cậu ấy hẳn là đang chuẩn bị trong phòng của cậu ấy, lên lầu ba, phòng thứ hai bên trái.”
“Cám ơn ngài.” Vương Nguyên ngồi xuống bắt đầu đánh giá sảnh lớn đầy rộng lớn có thể chưa hơn hai trăm người này, hoa văn tinh mỹ trên trần nhà, đèn thuỷ tinh kéo dài một hàng, cực kỳ chói mắt.
Xem ra, Chí Hoành vẫn nên ở một nơi như vầy…
Dần dần, người bắt đầu đến, những quý ông mang tây trang giày da, cùng với những phu nhân và tiểu thư mặc lễ phục xinh đẹp, sang trọng như đến đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Vương Nguyên nhìn quần bò rách nét cùng áo sơ mi cũ kỹ mặc từ sáng đến giờ trên người của mình, trong khung cảnh thượng lưu như vầy không hề hợp nhau như vậy…
Lầu ba phòng thứ hai bên trái…
HLTT: Sorry mọi người chương tuần này up trễ quá T^T Mừng tháng Khải Nguyên, còn 13 ngày đếm ngược nữa đến Tết =v= Chương sau có H =))) Mà chương H này rất dài… có thể sẽ đăng trễ một chút TT^TT